Trần Cung
Than ôi!
Xích xiềng phong kiến, nước Việt Nam trong cảnh lao lung
Gót sắt thực dân, người Việt Nam sống đời
Hoả Lò là địa ngục nhân gian tù tội
Phát xít là Diêm vương thế giới
Đã vào đây là khó lòng ra
Như mắc bẫy, gỡ sao cho khỏi
Nhớ các bạn xưa!
Người ở vùng trên
Kẻ từ miền dưới
Trong mặt trận công nông binh lính một dạ, một lòng
Các giai tầng trí thức, công thương, cùng thuyền, cùng hội
Xông pha cứu nước, cứu nhà
Gắn bó vì quyền, vì lợi
Đang khi vung cánh chim hồng
Bỗng chốc sa hầm hang sói
Đem gan dạ đọ cùng roi điện của tụi chó săn
Lấy tinh thần thi với dùi cui của phường hổ đói
Thà chết không khai
Trơ gan chẳng nói
Thế rồi:
Có bạn chết vì xương gãy máu trào
Có bạn chết còn chân cùm, tay trói
Có bạn chết bởi lưỡi gươm, hòn đạn, toà án dã man
Có bạn chết trong buồng tối, xà lim, nhà tù quỷ quái
Bị giết ngầm bằng muỗi khảo, rệp tra
Bị đầu độc bằng cơm hôi, cá thối
Ngạt hơi vì tường cao, cửa kín bốn bề
Sinh bệnh bởi hố xí, thùng phân giữa trại
Gần một năm trời
Bao người khuất núi
Giờ đây:
Họp anh em chờ đón tân xuân
Nghĩ tình nghĩa, nhớ thương đồng đội
Nhắc đến lời ăn tiếng nói, óc những bâng khuâng
Ghi sâu hận nước thù nhà, lòng càng tức tối
Nhớ những khi
Sát cánh kề vai
Ban chiều, buổi tối
Chống ma trơi, trừ quỉ sứ, góp sức, góp tài
Bên cùm sắt, dưới hầm sâu, chung chăn chung gối
Mà hôm nay
Kẻ vẫn trong lao
Người về chín suối
Nấm mồ đâu, ai kẻ viếng thăm
Tết nhất đến, ai chăm hương khói
Các bạn ơi!
Các bạn đã làm tròn nhiệm vụ tiên phong
Chúng tôi xin học tập tinh thần tiền bối
Người trước ngã rồi
Người sau tiến tới
Gương cao cờ Đảng, hướng đồng bào tới cảnh tự do
Quét sạch quân thù, đưa Tổ quốc đến ngày chói lọi.
Hỏa Lò, Tết 1944